Thấy cháu ngoại đột nhiên lộ vẻ vui mừng, cữu cữu liền cảnh cáo: "Hậu quả của việc tiết lộ tin tức, ngươi cũng biết rồi, không phải là lo lắng về việc mất xương dưới lòng đất, mà là chúng ta đã vi phạm quy tắc của chốn lưu đày. Tên 'Lao Đầu Nhiếp' bị giáng xuống đây để canh giữ là một kẻ dám đối đầu với thiên điều, nếu xảy ra vấn đề, gia tộc cũng không chịu nổi, lúc đó chỉ có chúng ta là chịu tội, kết cục thế nào thì ngươi chắc cũng rõ."
"Cữu cữu cứ yên tâm, hiện tại long cốt đã tìm thấy, với quy mô thế này, chỉ cần nửa ngày nữa là có thể khai quật hết. Đã đào bới cả tháng mà không có chuyện gì, bây giờ chuẩn bị hoàn tất rồi còn có thể xảy ra chuyện gì? Ta chỉ lo là làm sao đưa được cái thứ to lớn này ra ngoài."
"Việc của chúng ta là bí mật xác nhận và tìm ra thứ đó, còn việc đưa nó ra ngoài không phải là việc chúng ta cần lo lắng, sẽ có người khác lo liệu."
Trong hầm mỏ đen tối hoàn toàn không có ánh sáng, vì đã quen với ánh sáng bên ngoài nên khi mới vào trong, mắt chưa thể thích nghi ngay được. Trên vách hầm, cứ mỗi đoạn lại có một chiếc đèn dầu thô sơ, ánh sáng mờ mờ, đủ để nhìn đường.
Hai người một cao một thấp gánh hàng cố ý đi chậm lại, thỉnh thoảng nhìn trước ngó sau.
Hai người đang hành động lén lút trong bóng tối này, chính là hai người mà Thân Vưu Côn đã nhắc đến bằng giọng điệu đầy căm ghét, chỉ cần nhìn chiều cao là có thể phân biệt được ai là ai.
Khi đã tạo khoảng cách với những thợ mỏ phía trước và xác nhận không ai theo sau, người cao to là Ngô Cân Lượng vẫn còn tỏ vẻ sợ hãi, nhỏ giọng càu nhàu với người đi cạnh: "Thật là nguy hiểm, suýt nữa bị Thân Vưu Côn nhận ra. Ta đã nói việc này rất nguy hiểm, không nên đến, mà ngươi cứ khăng khăng muốn tham gia."
Sư Xuân lẩm bẩm đáp lại: "Chẳng phải mọi chuyện đều ổn sao, chúng ta đã xác nhận thông tin với tù binh nhiều lần rồi, toàn là những người lạ mặt từ nơi khác đến, ngoài Thân Vưu Côn, chắc không ai nhận ra chúng ta. Vừa rồi gặp gã ta chỉ là tình cờ, không thể lúc nào cũng đụng phải gã."
Ngô Cân Lượng trừng mắt nhắc nhở: "Này Xuân, đừng có chủ quan. Chúng ta làm thế này chẳng phải quá rõ ràng sao? Nếu lại đụng phải gã lần nữa thì sao? Tên đó không mù, không thể lúc nào cũng nhìn lầm được. Họ Thân hận chúng ta thấu xương. Với chiều cao của ta, quá dễ nhận ra, nếu ngươi cứ liều mạng lảng vảng trước mặt gã, ta sợ lắm! Nếu lại đụng phải lần nữa, đảm bảo có tới chín phần là bị gã nhận ra, đến lúc đó, gã chỉ cần hét lên một tiếng, chúng ta sẽ bị bao vây đánh đập ngay lập tức…"
Sư Xuân cắt ngang, không chút nể nang: "Hét cái gì chứ, nhận không ra chúng ta thì thôi, nếu thật sự đụng phải, cứ để gã hét thử xem, tên Côn chỉ là kẻ mất hết tu vi, bắt gã làm con tin có khó gì? Chỉ cần ta phát hiện có điều bất thường, chuyện nhỏ như trở bàn tay, có gì mà phải sợ? Cứ làm đi, đừng nghi ngờ lẩn quẩn tự dọa mình."
"Ừm…" Ngô Cân Lượng nghẹn lời, gãi đầu, nghĩ lại thì thấy có lý, nếu thật sự đụng phải họ Thân, có vẻ dễ bắt thật.
Nhưng sau đó, nghĩ lại một chút, y lại thấy không ổn, liền nói: "Không, thật sự không cần mạo hiểm nữa. Dù gì bên địch cũng là người đông thế mạnh. Chúng ta đã thấy rồi, chỉ là một đống xương chôn từ đời tám hoánh, chúng ta đã sờ, đã khám, cũng không phát hiện ra điều gì đặc biệt. Quan trọng là đống xương ấy quá lớn, dù có giá trị, hai chúng ta cũng không thể mang đi, xem tiếp cũng vô ích, ở lại lâu dễ bị lộ, rút lui nhanh thôi."
Trước đây y sẽ không kiên trì khuyên can quyết định của đại đương gia Sư Xuân, nhưng bây giờ đã khác xưa. Họ đã tích lũy đủ "công đức", trách nhiệm ở Đông Cửu Nguyên cũng đã hoàn thành, dù có muốn gặp lại nữ nhi của bà chủ trong thành trì, cũng không cần phải mạo hiểm nữa. Chỉ cần đợi gặp rồi dùng "công đức" để đổi lấy tự do, không cần tự chuốc lấy rắc rối.
Và lý do hai người họ có mặt ở đây, cũng liên quan đến số "công đức" mà họ vừa tích lũy đủ.
Túm cái váy lại, họ đã cướp được một lượng vật tư lớn, thực sự là rất lớn, chính họ cũng ngạc nhiên, cả nhóm vui mừng không xiết. Nhưng đại đương gia của họ lại nhăn mặt và nói với y một câu: ta cảm thấy có gì đó không ổn.
Lực lượng bảo vệ và lượng vật tư dường như không tương xứng, việc đoạt lấy dễ dàng như vậy thật sự rất bất thường.
Y thì thấy chẳng có gì quan trọng, dù sao đã lấy được đồ. Nhưng đại đương gia lại cho người lưu ý theo dõi vị trí xảy ra phi vụ.
Sau đó, khi vật tư được đưa vào thành trì và bán thành công, đại đương gia lại thấy không đúng, cảm thấy việc bán quá thuận lợi.